Một chú Đen!

Chắc hẳn bạn đã từng một lần trong đời yêu thích và hâm mộ một người nào đó như một ca sĩ, một nhà thơ, một người nhiều trải nghiệm. Mình có, và mình không gọi một người như thế là idol, mình xem đó là: một nguồn cảm hứng.

Chào đồng âm, mình nghĩ về Đen Vâu.

Nguồn: internet.

Thật tuyệt vời nếu bài viết của mình có sự đồng điệu của bạn tại đây, những người đã từng click vào “show của Đen”.

Cháy, giản dị, rất tình và nhân văn!

Đây là những gì mình cảm nhận với một khoảng thời gian gặm nhấm âm nhạc từ thời Đen còn “ngày lang thang”. Mình nghĩ mỗi người nghệ sĩ đã, đang và sẽ không chỉ mang lại cho bạn âm nhạc, còn mang lại một cách sống, một trải nghiệm, một vốn từ hay một ngôn ngữ, ngôn ngữ của những người theo đuổi đam mê của riêng mình – “Lấy đam mê làm ánh mặt trời, để tâm hồn này không mất phương hướng.”

Và mình thích chú, ở chỗ này. Chỗ này là chỗ mình thấy một chất đẫm đời trong từng ca từ mình cảm nhận với những bài nhạc của Đen. Rất sâu cay nhưng chân thật. Có thể nói, Đen dùng âm nhạc để kể lại cuộc đời của mình, chính vì vậy, nên âm nhạc mới gần gũi và dễ đồng cảm đến vậy.

Nguồn: Internet.

Có ai mà biết được:
“Tận cùng thế giới là gì, đâu có ai mà biết được.”

Có ai mà định nghĩa được cuộc đời trọn vẹn như những chuỗi ngày được chấm công, cô đơn dài như hai triệu năm, tâm hồn giống như hòn đất hay là cỏ bông lau.

Đen là người từng trải, cũng từng va vấp nhiều, khoảng thời gian từ bàn tay trắng, đến việc trải đủ nghề trước khi làm Rap, chính là những trải nghiệm đáng giá của Đen giúp anh viết ra những dòng tự sự thẳng thừng đến thế. Đen gần gũi với thiên nhiên, mọi người, nhìn cuộc sống bằng một lăng kính lạc quan, tình cảm. Có lẽ vì vậy mà nghe nhạc Đen thật là dễ chịu.

Nguồn: Internet

Đen, thổi một làn gió mới đến khán giả.

Rap không có nghĩa là lúc nào cũng ồn ào, nhanh vồn vã, Rap cũng có thể nhẹ nhàng, chậm rãi, dễ nghe, dễ hiểu. Sóng sánh bên những cái tên khá nổi trong giới underground, Đen vẫn có một chất riêng, có thể nói kĩ năng storytelling của Đen không phải dạng vừa.

Đen kể về chuỗi ngày tuổi trẻ, có phần phóng khoáng tự do, cũng có phần bộc trực, thác loạn.

“Nếu em hỏi cho đến bây giờ tại sao anh vẫn lông bông
Vì anh muốn khoác bụi lên mình cho tâm hồn đỡ tồng ngồng
Vì cuộc đời này công bằng cũng chỉ một lần để sống
Người ta mơ nhà mơ cửa còn anh mơ núi mơ sông.”

Ngày lang thang

Đen dùng âm nhạc để tỏ bày tâm hồn mình, và nâng niu nỗi buồn người khác, đặc biệt là phụ nữ.

“Em ơi vui cười lên vì đời này ai không âu lo
Thôi băn khoăn ngày mai mệt nhoài hệt như con sâu đo.”

Bài này chill phết

Đen biết cách trân trọng, trân trọng cuộc sống và trân trọng những người đồng hành:
“Cảm ơn người đã theo dõi
Cảm ơn người đã lắng nghe
Cảm ơn những khi đông đúc
Cảm ơn cả những vắng hoe
Cảm ơn vì đã cháy rực
Cảm ơn vì đã khát cùng
Cảm ơn người đã khan cổ
Và cảm ơn người đã hát cùng.”

Cảm ơn

Đặc biệt, Đen của mười năm trước và mười năm sau không khiến người khác cảm thấy xa cách, không khiến người khác cảm giác sự nổi tiếng sẽ biến Đen trở thành một người bớt gần gũi hơn. Chất nhạc cũng không khác hơn nhiều, con người cũng vậy. Chúng ta có thể thấy nghệ sĩ mỗi màu một vẻ, mình nghĩ ai cũng có được người khen người chê. Có người bảo nhạc Đen chán, do một màu. Nhưng mình vẫn ủng hộ những người giỏi một điều gì đó và theo đuổi nó còn hơn là làm nhiều thể loại và không để lại ấn tượng gì. Người ta có thể thấy Đen không mới, nhưng Đen vẫn lạ.

Nghe nhạc Đen, không chỉ giải trí bằng âm nhạc, mà còn học cách kể chuyện, xây dựng hình ảnh, quan điểm sống,… Mỗi một người có thể học cách kể về cuộc đời mình theo cách riêng. Và Đen kể cho đồng âm bằng một chất nhạc “không buồn, không vui và thoải mái”.

Nghe nhạc Đen, rất chill.

Leave a Comment